Tuy nhiên chúng ta thật khốn khổ. Chúng ta luôn căng thẳng vì công việc không hoàn hảo, chúng ta không hạnh phúc vì vợ chồng không hoàn hảo; chúng ta cảm thấy bất an vì cơ thể mình không hoàn hảo. Chúng ta thường xuyên bị căng thẳng nhiều hơn thế hệ cha mẹ chúng ta, và vóc dáng cũng không cân đối bằng. Chúng ta thỉnh thoảng ru mình bằng những đêm khóc thầm, uống say để quên nỗi buồn và những mối quan hệ chỉ chóng vánh.
Chúng ta sống trong một thế giới luôn sai khiến chúng ta phải hoàn hảo, phải thành công, phải có làn da đẹp và người bạn đời lý tưởng. Áp lực có được những điều tốt nhất là hoàn toàn có thực. Bạn có thể thấy mình có những dấu hiệu này nếu đã có tiền tậu được xe, thuê nhà sang trọng, tiệc tùng mỗi đêm hoặc luyện tập hết sức tại phòng gym – tất cả đều cố gắng với tới mục tiêu cuộc sống hoàn hảo với nỗ lực không mệt mỏi.
Bạn cảm thấy mình không có thời gian để thở. Bạn phải luôn thành đạt. Bạn phải luôn có những cuộc vui. Và bạn phải thể hiện những niềm vui này trên các kênh mạng xã hội để mọi người thấy rằng bạn đang sống rất tốt. Chúng ta đi đến quán bar mỗi thứ sáu để dẹp tan một tuần làm việc quá dài, để nói xấu sếp và uống cho vơi nỗi buồn. Hoặc đơn giản chỉ là tụ tập để đùa vui.
Sự thật là chúng ta có cuộc sống thoải mái và công việc tốt, nhưng vẫn có một cơn khủng hoảng ngầm quanh chúng ta. Nóng tính. Lo âu. Chúng ta là những anh hùng của thế kỷ 21 đang tự nhìn vào bi kịch vô hình của mình.
Không ai thấy được bi kịch đó nhưng nó hiện hữu ở mọi nơi. Trên đường bạn vội đi làm và đã bỏ bữa sáng, khi đồng nghiệp nổi bật hơn trong cuộc họp với ban giám đốc, khi chúng ta thấy bạn bè mình đi du lịch ở nước ngoài, khi chúng ta bắt đầu có tóc bạc hoặc nếp nhăn khóe mắt, khi cuộc hẹn đầu tiên bạn nhận ra rằng người đó không bao giờ trả lời tin nhắn cho bạn nữa.
Chúng ta không bao giờ hạnh phúc vì chúng ta quá khắt khe với bản thân mình. Chúng ta không bao giờ tự vỗ về mình và nói rằng “mình trưởng thành đúng hướng”. Thay vào đó, chúng ta tự trách bản thân mình và ép mình phải cố gắng nhiều hơn nữa trên mọi phương diện.
Bởi vì ai cũng bảo chúng ta phải hoàn hảo. Ai cũng bảo “cứ vui đi vì cuộc đời cho phép”. Tham vọng là một điều kinh khủng, là con dao hai lưỡi giữa ranh giới mong manh của thành công và sự ám ảnh. Nghèo thì không được phép buồn, chỉ có giàu mới được buồn. Nỗi buồn có thể chấp nhận được còn cái nghèo thì không.
Không ai bảo chúng ta thư giãn, rằng không hoàn hảo thì cũng không sao, và cũng không nên quá tham vọng. Thực ra thì thi thoảng cũng có người bảo chúng ta, nhưng sẽ đi kèm kết luận rằng chúng ta đã già hoặc là người bỏ cuộc. Chúng ta nhìn quá nhiều những hình ảnh tràn ngập news feed với góc máy chụp và ánh sáng cực đẹp, nhưng chúng ta quên rằng đó chỉ đơn thuần là những tấm hình.
Khi chúng ta đi ngủ, vật cuối cùng chúng ta nhìn thấy là điện thoại của mình – lướt xem có gì hay ho để xem. Sự chú ý của chúng ta thật khủng khiếp, chúng ta cả thèm chóng chán. Tôi vừa ngồi viết bài này vừa kiểm tra facebook đến 18 lần, dù không có tin nhắn hay hoạt động mới gì. Chỉ đơn giản là thói quen.
Chúng ta quên để cơ thể mình được hít thở. Lần cuối cùng bạn ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, hít thở sâu và không màng gì thế giới chung quanh là khi nào? Không lo lắng về công việc, không đi mua sắm, không nghĩ về ai cả. Chỉ sống trọn từng giây phút bạn đang có.
Chúng ta, những con người bình thường trong thế giới hiện đại, phải kiểm soát cuộc sống của mình. Chúng ta có công việc, có nhà cửa, bạn bè và gia đình – chúng ta đã đầy đủ. Vì vậy đừng sống một cuộc sống đầy lo toan và phải trân trọng những gì mình đang có.
*Nguồn Internet
0 comments:
Đăng nhận xét